Cháu đừng nghĩ là cháu quan trọng. Sự im lặng cũng rưa rứa. Ăn xong lên giường nằm.
Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi. Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay.
Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này. Nhưng chờ đến bao giờ. Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi.
Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống. Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem. Trẻ con hay người lớn.
Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được. Có thể hắn câu được những con cá to để thả. Người yêu càng quí chứ sao.
Này, mày bóc cho chú bao thuốc. Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện. Theo cách mà bạn lựa chọn.
Còn bao nhiêu cái để khám phá. Bịt tai lại, im lặng, là xong. Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy.
Có lần bạn tự hỏi hay bạn sợ thay đổi lịch trình sẽ đánh mất một thứ mùi gì đó quyến rũ nàng sáng tạo. Chừng nào cậu còn nghe lời tớ. Chậc, dẫu ta là một kẻ đi câu xoàng thì không phải lúc nào ta cũng định đem rán.
Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười. Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực. Nên cháu mới dám cãi như thế.
Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng. Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn. Thấy rõ bi hài kịch của con người khi luôn đầy khiếm khuyết mà lại luôn đòi hỏi sự hoàn hảo ở người khác, hoặc tự đòi hỏi sự hoàn hảo của mình trong đơn độc.