Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế. Dù nó làm bạn mệt thêm nhưng nó khá được việc. (Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác).
Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng. Còn bao nhiêu cái để khám phá. Nó khờ nên nó chưa khai thác được mình.
Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn. Là cả ham muốn hành động theo bản chất. Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó.
Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm. Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả. Còn lại, mọi thứ khá dễ hiểu nếu thực sự muốn hiểu.
Chứ trước đây thì um nhà rồi. Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót. Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn.
Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn. Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác. Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to.
Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ. Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm. Bố mẹ con cũng buồn.
Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Tôi làm trong năm phút. Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng.
Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai. Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi. Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé.
Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách. Để sống cho xong đời. Màu xanh của bể bơi.