Bà rụt rè ngỏ ý đó với người bán hạt dẻ ngào đường [41]. Vừa mới ăn xong là ném mình xuống giường và ngủ li bì. Điều ấy rất tự nhiên.
Như ông toà Joseph Sabath ở Chicago, một người đã rán điều giải trên 40 ngàn vụ ly hôn, tuyên bố: "Phần nhiều những cặp vợ chồng xin ly dị đều do chuyện lặt vặt hết"; và ông F. Xin bạn nhớ điều này: Khi phải tiêu tiền, tức là bạn kinh doanh cho chính bản thân vậy. Ông Tarkington phản động lại cách nào khi ông bị "tai nạn ghê gớm nhất ấy?" Ông có nghĩ như vầy không? "Tới số rồi.
Nhưng họ không thèm dùng phương thuốc đó. Thứ tự cũng phải là công lệ thứ nhất trong công việc làm ăn nữa. Nếu bạn không tìm hạnh phúc trong thời gian ấy thì không bao giờ còn gặp nó nữa.
Bà lo lắng, cáu kỉnh để rồi, sau đó ít lâu, mắt bà lúc đó mờ hẳn. Kẻ nào nhận được chân lý sâu xa, vĩnh viễn, sẽ thấy rằng những bất mãn hàng ngày trong kiếp trần của mình, so với lẽ bất dịch của vũ trụ, chỉ là những chuyện lặt vặt không đáng kể. Hoá công cho ta nhịn uống, nhịn ăn được lâu hơn là nhịn ngủ.
Ưu tư quá đến nỗi suýt nữa tôi hóa điên. Ông nói thế, rồi nhếch mép cười, một cái cười hớn hở, đầy nhân hậu. Để trị bịnh ấy, bạn phải phá sức thôi miên đó đi.
Quần áo tôi thì bằng vải thô, vừa chật, vừa không hợp với hình vóc, cố nhiên lại không đúng thời trang nữa. Hawkes, hồi sinh tiền, khoảng 20 năm về trước, làm trưởng khoa Đại học Columbia. Xin tha thứ tất cả những lỗi lầm của con.
Đáng lẽ tôi hét lo; nhưng trái lại, lo lắng là một thói quen, mà tôi có thói tệ hại ấy. Để cho gánh nặng của ngày mai đè thêm vào gánh nặng hôm qua và hôm nay thì kẻ mạnh nhất cũng phải quỵ. Lễ Giáng sinh càng tới gần, tôi càng thấy buồn tẻ.
Ở một chương trên, tôi đã nói, trong kỳ thi "diệt ưu tư", ban giám khảo chấmđược hai bài đặc sắc giá trị tương đương, sau phải phân chia giải nhất ra làm hai. Tôi còn mê mải với một lý tưởng đang giá gấp ngàn lần thể chất tôi. Bà hãy ngồi thẳng tắp trên ghế như một pho tượng Ai Cập hai bàn tay úp xuống hai đùi.
Như đã nói ở trên, tôi đã đóng cửa phòng luật, còn lấy đâu thân chủ nữa. Một bà goá khác nghe lời ngọt ngào của một nhà buôn, dùng gần hết số tiền lãnh ở hãng bảo hiểm để mua những lô đất trống mà theo con buôn nọ thì "chắc chắc chỉ một năm nữa giá sẽ gấp đôi". Cầu nguyện cho ta cảm giác trút hết gánh nặng và không còn cô độc nữa.
Và người bệnh đứng dậy và trở về nhà". Nếu tôi là con ngài, thì ngài có khuyên tôi làm nghề đó không? Những lúc rảnh, bạn nên xả hơi, nên để cho cơ thể mềm như bún hoặc như một chiếc vớ cũ.