Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào? Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ. Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel.
Phải đi vệ sinh cái đã và đến lớp để hôm nay không có thêm sự vụ gì. Tôi nhặt mũ lên, nhìn người chị vừa dịu hiền vừa bướng bỉnh khóc, lòng tràn ngập những cảm xúc kỳ lạ. Nhưng bạn nghĩ đó không phải là bản lĩnh của thằng đàn ông.
Trong lúc tập, gặp một người quen nữa. Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn. Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng.
Tôi không thích mèo. Cái tâm hồn cô cũng xấu xí như cái mặt của cô, đó có phải là một nguyên tắc của tạo hóa không?. Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy.
Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có. Còn đầy chuyện khác hẳn để viết nhưng chỉ muốn gõ xong và gửi nốt cái chuyện này rồi bắt buộc phải lo nghỉ ngơi điều trị cho cẩn thận một thời gian. Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác.
Như đã nói, độc giả rất lười tìm đọc sản phẩm chưa có thương hiệu. Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh. Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ.
Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi. Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn. Viết thế đủ chưa nhỉ.
Mặc dù bạn biết ngủ nhiều cũng chẳng bổ béo gì cho sức khỏe. Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức. Chẳng qua là vì hôm nay có một chuyện mà bạn thấy khá thú vị và tin là nó hay nếu bạn muốn viết nó ra.
Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách. Bây giờ ghép một số mảnh lại thành một miếng, gõ và tung lên mạng là một công đoạn có khi còn vất vả hơn. Thật ra, có gì để mất đâu.
Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác. Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà. Màu mận đương độ chín.