Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc. Vậy mà các chú lấy chúng tôi làm theo luật để bịt miệng tôi. Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng.
Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó. Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục. Q của lí trí không tự an ủi được.
- Ông cụ tôi bị liệt toàn thân. Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi. Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe.
Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường. Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí. Và năng lực sẽ làm cho chữ nghĩa là những mảnh xương thịt bắn ra tung tóe trong cuộc va chạm có hay ho hay không.
Được nói chuyện, được trao đổi. Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được. Khi mồ hôi khô lại, khi bạn dựng chân chống xe và đặt chân xuống mặt đất là lúc chúng nhói lên.
Tất cả đều không sâu đậm. Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ. Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai.
Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn). Này, lấy cho chú mấy chai bia. Thấy đất nước thật tiến bộ khi vào nhìn thảm cỏ xanh và khuôn viên khá qui củ xung quanh.
Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng. Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo. Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi.
Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ. Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay. Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi.
Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ. Đó là một niềm an ủi. Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông.