Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo. Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình. Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa.
Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan. Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn. Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn.
Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó. Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối. Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn.
Sáng nay chép bài một tí. Muối thì về biển còn nước thì lên mây. Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi.
Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài. Ông anh nằm trong bể một lát thì thò tay bấm vào cái nút. Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên.
Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc. Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông. Hơi bị xịn, tiền triệu đấy.
Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu. Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế. Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố.
Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ. Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay. Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế.
Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức. Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống. Thế là dường như nó cáu, nó kêu gào to hơn.
Mọi người chọn cho bạn con đường thứ nhật và muốn bạn đi cho hết sự lầm lạc vì phần thưởng sẽ là một cái bằng. Bạn chỉ làm cái việc mà nếu nó vô nghĩa thì bạn chấp nhận là kẻ ngộ nhận, nếu nó có nghĩa mà không làm thì hóa ra bạn là một kẻ hèn. - Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút.