Có ai mất xe lại thế không. Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không. Đó là một niềm an ủi.
Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say. Con số phỏng đoán mơ hồ này cũng không làm thực tế ít hơn hoặc nhiều hơn. Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài.
Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận. Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc. Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật.
Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao. Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau. Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế.
Giấy vệ sinh ở đâu nhỉ, bác trai thì đang cạo râu hay làm gì đó trong nhà tắm. Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy. Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ.
Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn. Cái xương sống đèn, mà nếu trông cái chụp đèn như một cái đầu búi tó thì nó là phần từ cổ xuống hông, được làm bằng nhựa mềm để chỉnh cái đèn gù hoặc gù hơn nữa. Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm.
Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa. Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé. Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được.
Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả. Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi. Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên.
Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá. Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé: Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi.
Tình yêu bao giờ cũng mới. Đời sống cần những đột biến. Chỉ thấy một tí xíu thất vọng.