Nhưng tôi không quen phản đối. Bác cũng hiểu, vứt điếu đi. Chắc mẹ không đi được một mình.
Sách cũ thì cũng đừng xé chứ. Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu. Bạn muốn một sự thanh minh lớn hơn.
Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử. Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi. Với họ, viết không có tị ti nào là học.
Anh biết, nếu em viết, em sẽ viết hay hơn anh rất nhiều. Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi. Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá.
Có những chi tiết của giấc mơ mà bạn hiểu, chúng phản ánh đúng thực tế, nhưng không nhiều. Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh. Trong những tháng ngày mệt mỏi, bạn thường tưởng trí nhớ của mình suy giảm nhưng việc nhớ các giấc mơ giúp bạn hơi vững lòng rằng bạn còn đang phát triển hơn và việc quên cái này cái kia đơn giản là vì bạn đang bận nhớ tất cả.
Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu. Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong.
Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ. Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy. Thật lòng, tôi muốn khóc.
Cũng thành thói quen rồi. Nguyên nhân thì rất khó xác định. Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ.
Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp. Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự. Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay.
Lạ là con chó không sủa một tiếng nào. Bạn muốn về nhà viết quá. Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng.