Nó bảo: Người ta không thích mách thì thôi. Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài. Và bon chen không bẩn, không ác.
Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa. Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng. Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên.
Là người thì nên thế. Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công. Bạn có hai giọng chính.
Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao. À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu. - Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động.
Tôi bảo than cũng là nhập ngoại. Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng. Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau.
Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Một cái Dream khoảng mười bảy triệu. Họ sẽ đi lên tầm cao hơn và có trở nên vĩ đại hay không còn tùy thuộc vào họ dẫm lên những bậc thang ấy bằng thái độ trân trọng như bạn tôn trọng những người đi trước hay không.
Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá. Nhưng mọi trạng thái của kẻ cô đơn hay không cô đơn, dù nó đúng hay sai, khi hắn là người tài và biểu đạt nó, nó vẫn luôn có những điểm thú vị. Một kiểu hăm doạ của trẻ con.
Hoặc lúc phấn khích. Chả phải bổn phận gì. Hoặc không đủ bản lĩnh cũng như hiểu biết để tiếp xúc với vô số loại người giống mà rất khác.
Nhu cầu của bạn không cao. Nhưng mà tôi bỏ học. Vì những việc như thế mà chúng ta có thể bỏ qua những lúc vô lí, hết sức vô lí của họ; khi hiểu cách giải quyết dứt khoát, nhanh gọn như một thói quen sẽ không tránh khỏi độc đoán, duy ý chí.
Hắn phải lừa phỉnh mình. Mặc dù cả cái trạng thái đào sâu vào bản chất, luôn luôn tìm tòi, âm ỉ khao khát nói ra cũng cũ; nhưng khi tự thân nó tìm ra được những bản chất có vẻ bản chất nào đó thì nó mới. Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực.