Mắng, dọa, dỗ dành đều vô hiệu. Henry James nói: "Quy tắc thứ nhất phải áp dụng trong sự giao thiệp với mọi người là để cho họ được sung sướng vì theo quan niệm của họ". Và sự khéo léo của ông được thưởng như sau này:
Tức thì ông Lawes thấy ham thích, muốn làm một việc mà chỉ một người đại tài mới làm nổi. Cha mẹ cậu nghèo lắm. Tôi muốn bắt đầu bức thư tôi bằng câu đó.
Ông làm cách nào mà thành công? Thì đây, giải pháp của ông: Sau khi mất hàng tuần cổ động ráo riết trong đám thợ để mở sẵn con đường hòa giải, ông diễn thuyết trước đám thợ đình công. Bạn đã xúc phạm người ta, thì dù có đem cả khoa lý luận của Platon hay của Emmanuel Kant đổ lên đầu người ta, bạn cũng chẳng thể nào thay đổi ý kiến của người ta được. Hoàng đế đùng đùng cơn giận:
Đó là quy tắc thứ năm. Socrate đã làm một việc mà ít người làm được từ xưa tới nay: Ông đã lập ra một triết lý mới, và ngày nay, 23 thế kỷ sau khi ông mất, ông còn được sùng bái là một nhà tâm lý sâu sắc nhất đã có ảnh hưởng lớn đến thế giới điên đảo của chúng ta này. Nó muốn gì, đứa nhỏ đó? Trước hết, nó muốn bận bi-gia-ma (pyjama) như cha nó.
Kết quả thiệt khác hẳn với lần trước. Khi chúng tôi tới Paris, lúc ấy ông có mặt tại đó, ông tiếp đón chúng tôi và tự lái xe đưa chúng tôi đi coi châu thành nữa. Ông ta khuyên tôi mang về bận thử một tuần nữa.
Mình vẫn thích giúp kẻ khác. nhưng người ấy cảm thấy gì lúc đó? Hài lòng như bạn không? Và cái giọng gây gổ, thái độ cừu thị của bạn có làm cho người ấy muốn hòa giải với bạn không? Vì vậy khi đi câu, tôi không nghĩ đến cái tôi thích mà chỉ nghĩ đến cái mà cá thích thôi.
Sách dày 307 trang, bằng một cuốn sách đáng giá hai đồng. Mà chính nụ cười quyến rũ của ông lại là khả năng khả ái nhất. Chị sửa soạn thật gọn gàng.
"Nhà này là kết tinh của biết bao nhiêu năm mơ tưởng. Thì ra ngài Tổng thống kêu nó, cho nó hay rằng hiện có một con chim đa đa đậu trong sân cỏ, và nếu nó muốn coi thì ngó ra sẽ thấy. Nó còn ba lần đúng hơn nữa, khi bạn trực tiếp nói chuyện với người khác.
Viên "thám tử" nhóm lửa ở sau nhà, nung một thanh sắt cho tới trắng ra và dọa sẽ dí vào đứa nhỏ nào dám dẫm lên vườn cỏ! Trong nhiều trường hợp, một bài như vậy cần lắm. Thiệt là một cha thú tội với con, âu yếm cảm động và thân mật!
Thôi, cha con mình quên hết những chuyện khác đi. Ông Adamson, giám đốc một hãng đóng ghế quan trọng, muốn được ông Eastman mua ghế giúp để dùng trong hai ngôi nhà đó. Vì chính cha mẹ y và những người chung quanh y đã làm cho y trở nên như vậy.