Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ. Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó. Rút kinh nghiệm nhé con.
Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân. Nếu không có một lực đẩy cực lớn. Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn.
Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt. Lạ là con chó không sủa một tiếng nào. Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường.
Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú. Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ. Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên.
Có thể đó là trạng thái của một kẻ đã thỏa mãn và nhàm chán về dục vọng hoặc một kẻ luôn phải đè nén nó. Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn. Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta.
Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản. Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt.
Mệt sao cháu còn đi chơi. Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió. Lúc thì một vài tháng mới đến một lần.
Như những lúc tôi không cần em. Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại. Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn.
Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn. Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết. Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn.
Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông. Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng. Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình.