Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó. Người lớn thì thật xa lạ. Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn.
Mất thương hiệu hơi bị phiền. Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số. Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó.
Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy. Dù lúc đó chả nghĩ gì. Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng.
Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi. Làm sao tôi có quyền ngồi choán mặt tiền của người ta? Cả dãy vỉa hè là của chung, của xã hội, của công cộng. Giọng trầm thường xuất hiện.
Cái bệnh thơ nó loạn lắm. Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng. Việc lựa chọn lăng xê và cộng tác làm ăn với tôi sẽ đem lại cho họ không ít màu mỡ sau này.
Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh. Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực. Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn.
Tôi không thích mèo. Bạn được thêm một người đối xử dịu dàng. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế…
Dù đôi khi như leo cột mỡ. Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế. Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa.
Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Thôi, năm nghìn đi ạ. Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ.
Con mèo lại sán vào tôi. Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng. Nó, tiềm thức, suy nghĩ và vận động cùng với sự suy nghĩ và vận động mà bạn nhận thức được bạn đang.