Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết. Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi. Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua…
Chả hiểu họ làm thế để làm gì. Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến. Rồi bảo cảm ơn ta đi.
Hầu hết thì bạn chơi game, chơi thể thao hoặc viết. Mất chứ không phải biến mất. Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp.
Và bạn có quyền viết cái bạn viết. Đặc biệt là trong những người tài. Thi thoảng nó đem đến những tổng kết thú vị.
Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ. Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này. Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa.
Vẫn chứng nào tật nấy. Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất. Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất.
Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao. Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình. Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại.
Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì. Hy vọng có thể hâm nóng lại. Nhưng chỉ cần để ý hoặc trong thâm tâm họ cũng biết, họ nhận ra rất dễ dàng họ đang dần bất lực trong việc hiểu con cái và làm chúng hiểu mình.
Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa. Tự trấn tĩnh rồi nhủ: Đây không phải là tính cách của ta. Nếu quả vậy thì sự ra đi của bạn há chẳng phải là một giải pháp tốt cho cả hai bên khi không tài nào dung hòa được.
Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống. Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó. Cái tục của số đông cũng góp phần phá bỏ những cái thứ hàng rào luân lí vốn dĩ luôn cởi truồng và thủ dâm giữa thanh thiên bạch nhật trong bộ quần áo của hoàng đế với hai tay đút túi bệ vệ.