Điều anh ta để lại cho những người chứng kiến cái chết ấy không nhiều. Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy. Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền…
Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật. Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu. Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế.
Không ai ở xung quanh truyền cho cậu cảm giác đó. Lại nói chuyện đi đá bóng. Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra.
Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc. Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó. Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo.
Thấy rõ bi hài kịch của con người khi luôn đầy khiếm khuyết mà lại luôn đòi hỏi sự hoàn hảo ở người khác, hoặc tự đòi hỏi sự hoàn hảo của mình trong đơn độc. Chà, bạn múa may quay cuồng một lúc, thằng cướp văng ngay xuống hồ. Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay.
Và khuôn mặt dường không cảm xúc. Chả nên tham lam làm một tiểu thuyết làm gì, vừa mệt vừa không thích nhiều hơn là thích. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn.
Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào. Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất. Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng.
Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó. Mà đời người thì có mấy đâu. Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường.
Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết. Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó. Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé.
Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể. Chẳng có gì đáng bực cả. Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành.