Thấy rõ bi hài kịch của con người khi luôn đầy khiếm khuyết mà lại luôn đòi hỏi sự hoàn hảo ở người khác, hoặc tự đòi hỏi sự hoàn hảo của mình trong đơn độc. Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm.
Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở. Và bỗng khao khát nó sáng lên nhiều nữa. Bác gái độ này khá rảnh, hay xem tivi.
Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được. Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ.
Lại phải chơi với cái thứ dư luận cục mịch và ù ì. Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia. Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về.
Đời sống toàn vẹn là đời sống nhiều trạng thái với những tỷ lệ khác nhau mà tự thân chủ thể dung hợp, pha trộn. Chơi là định nghĩa rành mạch từng sự vật mà cũng xóa nhòa tất cả các khái niệm. Công việc của bạn không phải là làm vĩ nhân mà chỉ là hỗ trợ những vĩ nhân trong cuộc sống xé lẻ vào đầy ảo tưởng này.
Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái. Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc. Thậm chí, không viết kịp, ông đọc vào máy ghi âm.
Mà đời người thì có mấy đâu. Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi. Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó.
Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả. Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian. Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa.
Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết. Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy. Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem.
Trước mỗi đợt đội ta tấn công thì rộ lên như phong trào. Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì. Nhưng chờ đến bao giờ.