Đời sống cần những đột biến. Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ. Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước.
Tôi viết theo ông ta. Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về.
Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp. Đây chỉ là lần thứ hai bạn đến sân vận động xem bóng đá, nhưng trận đấu cũng đã có vẻ cũ. Ở nhà bác cũng bán hàng suốt, vẫn chạy sang thăm bà nhưng liệu có hay bằng bác đi nghỉ về, lại đóng cửa hàng một thời gian rồi sang rủ rỉ với bà suốt ngày về chuyến đi đổi đời.
Chẳng có gì để thấy xót thương. Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn. Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng.
Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại. Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu. Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh.
Nàng nhủ: Chắc là vì ta quá yêu chồng. Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới. ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó.
Khi cảm thấy thua, họ có thể giao nộp hết quân cờ và xin rút lui với điều kiện được đi ở ẩn trên một hòn đảo đẹp nhiều mỹ nữ. Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi. Nhất quyết phải cạo râu.
Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết. Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé. Rau còn già, thịt còn dai nữa chứ.
Vì cô người cá trong tivi đang ngậm cái đuôi nó. Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt. Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ.
Vì chúng ta đều ngoáy mũi. Nhưng càng lớn, tôi càng dốt. Ta không cần quan tâm cá bé cá to, miễn là ta đang câu cá, ư? Không đúng! Giá mà ta biết thế nào là cá to.