Tại sao? Tại kinh nghiệm cho ông hay rằng chỉ có cách đó mới nhớ kỹ hết điều lệ được thôi. Một phần lớn, nhờ có thuật đó mà tôi thành công". Nguyên do ở đâu? Ông Ken Dyke đích thân chỉ cho bạn đây: "Sau khi học những lớp giảng của ông Dale Carnegie, tôi làm cho những bức thư tôi gởi để dò tình hình, công hiệu tăng lên một cách lạ lùng.
Những bực vĩ nhân không phí thì giờ tự đắc, khoe những thành công của mình. Nếu bạn không đồng ý với họ, tất bạn muốn ngắt lời họ. Kết quả: tất cả những kiểu đó đều được thu nhận.
Không ai hiểu rõ sự xác đáng của những lời nói đó bằng John D. Mỗi cử chỉ của ông, mỗi lần ông chuyển giọng nói, mỗi nét cau mày là cả một công trình luyện tập. Nhất là những bộ đồ giá đó.
Bạn muốn người ta thừa nhận tài năng của bạn. Bạn không phải là một Coolidge, một Mc. Tôi đã chứng tỏ rằng ông ấy lầm.
Sau khi nghiên cứu tất cả những câu trả lời, một bác sĩ đề xướng cuộc điều tra đó, không ngần ngại gì tuyên bố trên báo rằng ông tin chắc phần nhiều những vụ ly dị do sự lỗi nhịp trong cuộc mây mưa. Những sự thách đố như vậy bao giờ cũng kích thích được một cách chắc chắn những người có tâm huyết. Vị giáo sư dạy khoa Thương mãi ở Đại học đường Harvard nói: "Chẳng thà đi bách bộ hai giờ đồng hồ trên vỉa hè trước phòng giấy của một khách hàng để suy nghĩ, còn hơn là bước sồng sộc ngay vào phòng đó mà không biết rõ được mình sẽ nói gì với người ta và không đoán trước được rằng người ta sẽ trả lời mình ra sao?".
Tôi được cái vui là đã tự chủ được mình, đã dùng phép lịch sự để đáp lại một bức thư thô lỗ. Và người đó là ai? Chính là ông Ken R. Bài đó chẳng hay ho gì, cũng như phần nhiều những bài diễn văn soạn sẵn.
Lần lần gia đình của ông thành một nơi thần tiên, vì nơi đó là nơi ông thảnh thơi dưỡng sức trong sự chiều chuộng âu yếm của vợ. Cho nên ngay đầu câu chuyện, bạn phải đưa người đó vào con đường có lợi cho bạn: con đường đồng ý với bạn. Bạn hoài nghi ư? Càng tốt! Tôi yêu những người hoài nghi.
"Nhận được thư của tôi, ông ta lại nhà tôi liền, theo sau có người thư ký. Họ chỉ muốn có một căn phố nhỏ, một máy lạnh, rồi dong xe hơi, đi chơi phiếm. Thôi, cám ơn các em nhiều lắm.
Tại sao ư? Thì đây! Ví dụ bạn thắng đối thủ của bạn một cách rực rỡ và tỏ cho người đó thấy rằng y là một người ngu. Hai bên cãi lý trong một giờ đồng hồ. Nhưng khi chị lại, bà Gent nói: "Chị Nellie, hôm nay tôi kêu điện thoại hỏi bà chủ cũ của chị.
điều kiện là ông bầu phải báo trước cho công chúng hay rằng va vì bị cảm mạo, nên không được tốt giọng như thường ngày. - Tại sao để chó chạy như vậy, không có xích, cũng không có đai mõm gì hết? Không biết rằng điều đó cấm sao? " và sau cùng không quên hai chữ "cám ơn" là một thứ dầu làm trơn tru bộ máy sinh hoạt hằng ngày của ta mà lại là dấu hiệu của một sự giáo dục tốt nữa.