Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt. Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi. Đôi tay nàng vẫn lần tràng hạt.
Suy ra bạn sai và bảo thủ. Chúng ta có hai cái rỗng. Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn.
Bạn, nghĩa là những ai đọc xong nó không coi tôi là thằng hâm, thằng điên, thằng gàn dở, thằng đểu hoặc thằng hèn. Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói.
Chẳng có gì để thấy xót thương. Bạn lại cười một mình. Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy.
Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn. Mày hóa thành mồ hôi, thành máu để rịn ra? Ta đâu ham hố thắng thua.
Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ. Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm. Con mèo lại sán vào tôi.
Đúng vào lúc họ cần một niềm tin. Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp. Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu.
Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà. Ở cùng lâu, không phải là bác không có chỗ nhiễm sự trẻ con và hay nói ngược của bạn. Nhất là những mặt còn lại của đời sống.
Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết. Dù lúc này mắt không có nước. Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván.
5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man… Chỉ hơi rờn rợn và xa cách. Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố.