Tôi yêu và thương bác tôi. Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn. Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường.
Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi. Dường mọi người đều liên hệ với nhau bằng những sợi dây tình cảm vô hình. Rồi hắn biến đi đâu đó.
Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu. Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình. Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường.
Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe. Giá mà ta được đi xa xem những con cá thực thụ thì to thế nào. Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo.
Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức. Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày. Là tỉ mẩn, là ào ào.
Những người bạn thân vẫn giúp đỡ ông và ông chấp nhận sự hỗ trợ chân thành ấy. Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường. Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình.
Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có. Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả. Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống.
Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén. Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều. Theo thời gian, họ tìm thấy những giá trị của nó dù không phải tất cả.
Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt. Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi. Bác trai điềm đạm giải thích, phân tích.
Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi. Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì.