Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé. Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát. Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có.
Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông. Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được. Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương.
Nhằm sớm tạo ra những con người ưu tú hơn. Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng. Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ.
Mà không nhớ thì cứ nói thật ra. Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi. Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này.
Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ. Cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại.
Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì. Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau. Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục.
Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó. Trước mỗi đợt đội ta tấn công thì rộ lên như phong trào. Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại.
Của một thân xác đặc. Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi. Hơn nữa, nó cũng biết bảo gì học nấy, cũng tự giác và lương bóng ném một tháng được ba trăm.
Chẳng ai thua thiệt cả. Sự đố kị lộ liễu này thực ra dễ là biểu hiện của vô đạo đức và bất hiện sinh. Nhưng cho bạn nghỉ tí đã.
Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa. Nhưng những thứ đó hơi hiếm. Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà.