Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ. Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa. Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu.
Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại. Có người ngửa mặt trông trời. Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán.
Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. - Tôi rất mừng vì điều ấy. Tiếng máy của mình đã tắt.
Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước. Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có. Lúc thấy xe của các chú, tôi đã định đi ngay.
Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không. Dù với gia đình, họ luôn tôn trọng, biết điều. Nhưng mà tôi bỏ học.
Ta đâu ham hố thắng thua. Để là một người am hiểu nghệ thuật, biết đàn hát vẽ vời? Bạn chỉ đọc vài trăm cuốn truyện, bập bẹ đánh được bài sòn sòn sòn đô sòn, và không biết đánh bóng một quả táo… Bạn chỉ có bản năng. Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi.
Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi. Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim. Bạn chẳng biết phải làm gì nữa.
Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác. Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm. Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá.
Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài. Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống. Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực…
Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ. Cuộc đời con người là chuỗi cát bụi về với cát bụi. Thêm nữa, sự khúc chiết là cái hắn đang muốn.