Tác phẩm Bật dậy nào. Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm. Sự im lặng cũng rưa rứa.
Cái từ nhân loại đẹp thế mà hay gây phản cảm. Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt. Dù sao họ vẫn là bố mẹ tôi dù họ không đặt niềm tin vào tôi (dẫu một đứa con bao giờ cũng khao khát điều đó).
Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ. Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết. Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé.
Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại. Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ. Phải có mối quan hệ.
Còn giọng cao thi thoảng ló ra khi giao tiếp với những người lớn thân quen mà bạn thấy mình bé con và có thể buông lỏng phần nào trước họ. Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều. Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh.
Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại. Bụi làm xỉn đi con đường nhựa xanh mới coóng. Nếu sớm hủy hoại là có tội với sức sáng tạo của mình.
Lạ là con chó không sủa một tiếng nào. Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai. Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do.
Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện. Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện. Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được.
Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác. Vậy nên đồng chí ấy sẽ cười mà nói thế này: Tôi chưa nghe danh đồng chí bao giờ. Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi.
Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui. Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh. Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ.