Bạn nghĩ tôi đang xin cái thiện ở những người nghèo khổ hoặc giàu có và đều ngu dốt ư? (Xin đừng tự ái. Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ. Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời.
Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra. Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy. Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này.
Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn. Nhưng em thèm được khỏe lại. Còn một ngày nữa mới tới hạn.
Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại. Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản. Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình?
Một lí do bạn không muốn ra đi là còn nhiều tác phẩm khiến bạn củng cố lòng tin mình là thiên tài còn dồn ứ trong hộc tủ. Em hãy thử tin một chút vào điều ngược lại nếu cái em đang (tin) làm em thấy tàn phai. Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác.
Cái xe tải phía trước phóng nhanh, cái bạt chăng bốn góc sau thùng xe rú phần phật như một con sứa xanh lè động cỡn. Tua nhanh thôi, mệt rồi. Thoát khỏi trước khi họ chết.
Chúng là những bước chân của suy nghĩ. Đó là một sự chuyển đổi quan trọng. Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình.
Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm. Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học. Chỉ vì chữ vì mà nhân loại bị ghét lây.
Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối. Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian. Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên.
- Mi tự do quá, mi đòi hỏi nhiều quá, phải vào nền nếp, phải phấn đấu học đi, khổ trước sướng sau? May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu. Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân.