Tôi đã đi bộ hàng ngàn cây số để tiết kiệm mỗi lần một vài xu tiền xe, giầy thì lủng đế mà quần thì vá đũng. Hẹn người ấy đến một chỗ rồi nói: "Tôi muốn nhờ bạn khuyên tôi nên làm thế nào. Ờ thử hỏi, ta có thể nói được là thành công khi ta làm ăn phát đạt, nhưng lại mắc chứng đau tim hoặc vị ung chăng? Có ích gì cho ta không, nếu ta chiếm được cả phú nguyên của thế giới mà phải mất sức khoẻ? Dù ta giàu có đến đâu đi nữa thì mỗi ngày cũng chỉ ăn có ba bữa và đêm ngủ một giường.
Đối với những bà ấy, người ta khuyên mỗi tối nên thảo một chương trình cho ngày mai. Giê Su nói: Thiên đường ở trong lòng ta". Tôi đặt nhan đề là Đắc nhân tâm.
Và rồi cô được lợi cái gì? Lời khen? Không. Đã không hy vọng là một người hoàn toàn thì nên noi gương E. Có lẽ bạn phải thay hẳn những thói quen đã nhiễm từ trước tới giờ.
Bà sống ở châu thành Maywood, một châu thành 30. Nó dạytôi rán đừng có làm đổ sửa, nếu có thể được; nhưng khi nó đã đổ loe loét xuống cống thì quên phứt nó đi cho rồi chuyện". Họ ăn rồi, bàn tán hàng giờ về những kinh nghiệm trong ngày.
Khi hãng bán ca cao ở Nữu ước treo một giải 100 Mỹ kim để thưởng bài luận nào hay nhất về cách dùng ca cao, ai giật giải, bạn biết không? Đúng. Bà tận hưởng cái thú ngấm nghía bót xà bông và chim bay và bà kết luận bằng câu này: "Thưa Chúa, Cha chúng con ở trên trời, con đội ơn, con đội ơn Cha đã thương con dường ấy". Bà đã mất hẳn bình tĩnh trong tâm hồn và như thế là trả giá rất đắt nỗi oán giận ấp ủ hoài trong lòng vậy.
"Tôi theo quy tắc đó liền và luôn từ bấy tới nay. Nếu bạn chưa tới 18 tuổi, có lẽ bạn sắp phải quyết định hai việc quan trọng nhất trong đời bạn. Bà đã biết nhìn qua song sắt nhà tù và bà đã biết ngắm sao lóng lánh trên trời.
Vì số tiền lưng mang được theo quá ít ỏi, ông đành phải tìm việc làm. Phải mở cuốn này ra, coi lại những đoạn bạn đã đánh dấu. Tuy nhiên, bạn có thể khinh lời huấn hỗ của các bậc giáo chủ.
Thành thử tôi cũng lại được nghe những lời khuyên mà ba tôi đã viết trong thư: Phải quét hết những rác rưởi chất chứa trong đầu óc tôi đi. Bác sĩ Thomas Hyslop, cai quản một nhà thương điên, đã chú trọng vào điểm ấy trong bài diễn văntrước Anh quốc Y học hội. Song thân tôi lấy sự giúp đõ kẻ khác làm vui.
Tất cả những chứng đó đều là anh em chú bác với nhau, anh em chú bác ruột". Bác sĩ nói với má tôi rằng người không thể qua được sáu tháng nữa. Nếu gặp một người dắt một con chó đẹp ở ngoài đường, luôn luôn tôi khen con chó đẹp.
Cha mẹ lớn tuổi gấp đôi ta nhờ kinh nghiệm, từng trải, tất khôn hơn ta nhiều. Một hôm, một đứa bạn gái lớn giựt nón tôi đang đội, đổ đầy nước vào, thành thử chiếc nón hư. Ông ta lại hỏi đến những thư chưa đáp.