Chính ông đã công bố: "Nếu phải đọc tất cả những lời chống lại tôi và rồi lại phải trả lời, chắc không còn thì giờ để lo những vấn đề nghiêm trọng nữa. Bác sĩ đó dặn anh ta kiêng thức này, thức khác và đừng lo lắng gì hết, phải hoàn toàn bình tĩnh. Và ngày thứ ba sau, nếu tôi đã thu nhập được đủ các sự kiện thì giải pháp tự nó tới, khỏi phải kiếm".
000 người chỉ có bấy nhiêu người bỏ mạng. Ông lại nói: "Nếu tối đến, tôi thấy mệt lắm hoặc quạu quọ - quạu quọ tức là thần kinh mệt rồi đó - thì chắc chắn là ban ngày tôi chẳng làm được việc gì hết, về lượng cũng như về phẩm". Tôi sẽ không để cho họ làm như vậy".
Thế rồi dần dần tôi được người ta để ý tới tôi nhất trong bọn chị em cùng giới. Trong một thời gian khá lâu, thi hào nhớ cảnh ghê rợn ấy nên đau xót quá đến gần hoá điên; nhưng may sao ông còn ba đứa con nhỏ phải chăm sóc. 000 người tới xin việc và đã viết cuốn sách nhan đề là: Sáu cách để xin được việc làm.
Vậy tại sao ta không cầu nguyện? Gọi là Thượng Đế, hoặc Phật, hoặc Thánh, sao cũng được hết. Bạn và tôi, chúng ta thường thấy một vật gần như trống rỗng; bóng đèn điện. Cơ thể cũng như tinh thần con không đau ốm gì hết.
Tôi trốn hết thảy bạn bè. Penney, người sáng lập ra tiệm tạp hoá Penney có chi nhánh trong khắp nước nói: "Dù có bị phá sản cho tới không còn một đồng nữa, tôi cũng không lo buồn, vì tôi biết rằng lo buồn không ích gì cả. Ông tóm tắt hết những điều đó trong câu này: "Có muốn khổn khổ thì cứ phí công tự hỏi xem mình sướng hay khổ".
Không có tài gì hết. Mới đây một phụ nữ thám hiểm nổi danh nhất thế giới là bà Osa Johnson cho tôi nghe cách bà diệt ưu phiền. Tôi có thể ở lì trong phòng này mà không lại hãng nữa.
Ông càng nói, đám người phẫn nộ kia càng nguôi dần. Chắc bạn chẳng cho là thật? Tôi xin kể một chứng minh. Bà tiếp: "Như vậy có kết quả.
Tôi ngó tay tôi chỉ thấy còn da với xương. Tôi thấy tôi đương đứng ở ngã tư đường đời và tôi phải lựa lấy một quyết định quan trọng. Thành công liên tiếp như vậy, nào đâu phải chuyện rủi may!".
Trời thì nóng gần 50 độ. Có lần tôi không chịu nhận một tình thế mà tôi không sao tránh được. Câu ấy đã phá tan 90 phần trăm nỗi lo của tôi và làm cho đời tôi trong 20 năm nay bình tĩnh không ngờ.
Phương pháp của họ không tin được. Vậy phương sách thứ nhất để trị ưu phiền là bắt chước William Osler: Và khi tổng động viên, hồi chiến tranh vừa rồi, cứ năm thanh niên thì phải loại đi một vì thần kinh có bệnh hoặc suy nhược.