Và bà già cần nhiều hộp nhựa hơn là lòng thương hại đâu đâu. Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời. Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng.
Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi. Bạn chỉ muốn họ nhìn vào sự thật nếu họ còn khả năng nhìn. Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn.
Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn. Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh. Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa.
Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn. Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình. Và bản thân họ phải tự thoát ra.
Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu. Để thấy những thế giới nội tâm rất sâu sắc trong nhau, ngoài những trường hợp chỉ biết ăn no ngủ kỹ (có thể cả lao động hùng hục) và để số phận xỏ mũi dắt đi.
Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo. Tôi vẫn không nói lời nào… Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình.
Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép. Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết. Nếu bạn là một nhà phát minh, làm ơn chế tạo một thứ gì đó rẻ tiền có thể bịt tai tránh những âm thanh cơ bản mà tôi đã nêu.
Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi. Chả muốn viết tí nào. Cháu về nhà vẫn bảo các bác chăm sóc cháu rất kỹ đấy ạ.
Nhưng không được đâu, khi mẹ vẫn thuộc về phe họ. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao.
Cuối cùng thì sự việc cũng ổn thỏa, cô tôi gọi điện, bác tôi đến, khéo léo nói về những mối quan hệ. Làm một bài thơ dở để được khen. Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc.