Sáng nay em đi làm không rõ cháu có học không. Anh biết, nếu em viết, em sẽ viết hay hơn anh rất nhiều. Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm.
Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm. Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt. Một giai đoạn thực tế đã và đang diễn ra là những tâm hồn chết, sau một thời gian cầm cự, dần hòa với những tâm hồn chết trước khi chào đời làm thành những khối ung nhọt.
Ăn xong lên giường nằm. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại. Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá.
Cái nào không nhớ được thì cũng tốt. Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất. Bản chất là cái luôn song hành cùng thời gian cũ kỹ.
Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác. Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi. Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng.
Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá. Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế. Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ.
Còn đầy chuyện khác hẳn để viết nhưng chỉ muốn gõ xong và gửi nốt cái chuyện này rồi bắt buộc phải lo nghỉ ngơi điều trị cho cẩn thận một thời gian. Khi mà đã lớn đầu cả rồi. Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ.
Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững. Đã không ít lần phân tích các lí do mình ngại dùng tiền. Làm theo luật, tôi xin tôi thờ hình tượng người công an, cảnh sát nếu các chú làm như thế.
Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ. Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Nó vẫn đang phải chứng minh.
Yêu say đắm là chơi. Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta.