Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng. Hồn nhiên đến đáng thương. Hót nhiều cũng không hay lắm.
Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi. Và họ cũng sẽ khổ khi vừa không rõ chúng mà vừa giấu chúng trong lòng. Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt.
Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra. Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn. Tôi để mẹ dắt tôi đi.
Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm. Ta có thể giải thoát cho người đàn ông đó khỏi đau đớn và lũ con đốn mạt. Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt.
Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời. Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua. Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này.
Biết rõ bạn là cái gì để làm gì. So với họ, đó chỉ là những tiếng lá rơi. Ban đầu, sức mạnh, khao khát tuổi trẻ khiến bạn không dung hòa được.
Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình. Rồi lại êm êm lan ra. Không, phải giữ sức khỏe.
Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới. Tôi phá dần sự phá phách trong tôi.
Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung. Có tiếng bác gái ở giường bên trở mình, có lẽ vì bị đánh thức. Cuối mùa lại ra đợt mới.
Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng. Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà.