Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc. - Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông. Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh.
Hôm qua vệ tinh của bác lại đến báo cáo. Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình. Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể.
Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau. Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu. Họ ngắm nhau hồi lâu.
Dường như bạn đang trôi trong dòng âm thanh. Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó? Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?.
Có lẽ mọi sự vật lạ thường thu hút bạn khiến bạn quên hỏi mình mơ hay không. Nếu họ cho rằng cái cách mà bạn sống và tư duy là sai thì bạn sẽ còn sai nhiều lắm. Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được.
Tôi để vài ngày trôi đi. Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi. Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy.
Khóc cho vài năm tích tụ. Để chỉ ra chúng ta đều khổ. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ.
Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu. Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh. Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét.
Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống. Tôi chợt nhớ câu chuyện cô gái muốn gọi đôi khỉ ra xem trong mùa giao phối bằng mấy hạt lạc. Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi.
Ta không cần quan tâm cá bé cá to, miễn là ta đang câu cá, ư? Không đúng! Giá mà ta biết thế nào là cá to. Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được. Tôi để mẹ dắt tôi đi.