Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Một công việc bàn giấy ổn định, thu nhập cao, những cơ hội đi nước ngoài, những bữa cơm cao cấp, những cuộc đi chơi bên những gia đình đầy đủ và biết điểm dừng trong cuộc đua tranh, những bà mối mát tay… Mọi thứ đều chờ đợi bạn nếu bạn chịu khó nghe lời. (Còn với đàn ông thì không thích rồi).
Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không. Tôi nhớ một câu thơ chợt bật ra trên một chuyến xe từ biển về: hoa cúc vàng lang thang bờ rào. Đến lượt máy treo ngược người.
Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại. Ngồi nghe giảng và chép bài. Nói hay hoặc đúng không mà thôi.
Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta. Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ. Có lí do cũng không khóc.
Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau. Và những cái xác cháy khét lẹt. Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể.
Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ… Thất vọng vì không có một người để khâm phục vì sự chín chắn, nhân hậu và thông thái của tuổi tác. Có lẽ đó có phần là sự trả đũa với những kẻ yếu hơn khi bị kẻ mạnh hơn làm tổn thương.
Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu. Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước. Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không.
Lạ là con chó không sủa một tiếng nào. Hy vọng bạn chưa chết trước khi viết tiếp đoạn này. Này, lấy cho chú mấy chai bia.
Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Con không nói thì làm sao mẹ biết. Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ.
Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế. Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình. Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp.