Tặng cho bạn thân một số tiền nào đó chẳng hạn, mỗi khi bạn bắt gặp ta làm trái với những quy tắc đó. Bạn hãy in sâu vào óc hình dung nhân vật có tài năng, trung tin và hữu ích mà bạn muốn trở nên rồi mỗi giờ trôi qua, sức tưởng tượng sẽ lần lần thay đổi bạn cho tới khi thành hẳn nhân vật đó. Vô phòng giấy của ông, tôi thấy ông đương bận kêu điện thoại.
Vậy mà ông nói: "Tôi sẽ đổi hết cả tài nghệ, tác phẩm của tôi để được cái êm đềm biết rằng, tại một nơi nào đó, có một người đàn bà lo âu vì tôi về trễ bữa". Đàn ông bao giờ cũng muốn lánh mặt một người đàn bà gắt gỏng. Như vậy người khác sẽ tự đắc lắm.
Thấy các em chơi giỡn, anh vui lắm. Không những hơn về vấn đề binh bị và hải quân - điều đó đã đành - mà hơn cả về khoa vật lý học nữa. Rồi ông ấy khen công việc của tôi, chỉ muốn sửa đổi lại chút xíu thôi, và cái lỗi nhỏ cũng chẳng làm tốn công tốn của gì, xét kỹ nó chỉ là một chi tiết.
Young, nhà kinh tế trứ danh nói: "Người nào biết tự đặt mình vào địa vị của người khác, hiểu được tư tưởng và ý định của họ, người đó khỏi phải lo về tương lai của mình". Nhưng, Emerson nói, "lễ phép tức là phải chịu nhiều hy sinh nhỏ". Tôi tự thấy xấu hổ".
Tuy bị mắng như tát nước vào mặt vậy, nhưng ông Franklin óc đã già dặn và khôn, hiểu rằng như vậy là đáng, và ông nghe lời, tự sửa tính ngay để tránh những thất bại tai hại sau này. Mà bị đuổi lại càng không thú chút nào hết. Ông viết bức thư này cho bác sĩ L:
Còn ông Paderewsky, một nhạc sĩ dương cầm nổi danh, rất được lòng người bếp da đen hầu ông trong toa xe lửa riêng của ông. Tôi không biết đánh! Không biết chút chi hết. Ông Adamson, giám đốc một hãng đóng ghế quan trọng, muốn được ông Eastman mua ghế giúp để dùng trong hai ngôi nhà đó.
Nhà sứ giả chỉ việc chú ý nghe và kết quả là ông tướng quạu đó thành ra thuần hậu, chịu trả hết số tiền đã thiếu công ty và chịu rút đơn không kiện công ty nữa. Nhưng tôi chưa thấy phòng làm việc nào lót ván đẹp bằng phòng này. Phương pháp đó luôn luôn công hiệu, dù là áp dụng với con nít hay với bò con, với đười ươi.
Lời thì như vậy, nhưng giọng còn tệ hơn nữa. Có khách nào dám chỉ trích xe của anh ư, anh đỏ mặt tía tai lên, chỉ muốn nhào vào bóp cổ người ta. Đứa nhỏ lại còn có tật đái dầm.
Rồi thì sẽ cho bà ta một bài học đích đáng. Lão Tử cũng đã đem ra dạy học trò. Tức thì họ tiến cử một người mà chính ý tôi cũng muốn chọn.
Chỉ có tiền không, không đủ dụ các văn sĩ có danh viết giúp ông được. "Tôi đưa cho một ông muốn gởi tiền tại ngân hàng, một tờ giấy có in sẵn những câu hỏi để ông trả lời. Cha ngửng lên, giọng bất bình hỏi: "Cái gì?".