Một chấm trắng nho nhỏ nổi bật kia là ngôi tháp của Đền Chuông đấy. - Tôi ư? Hiện tại tôi đang làm đồ tể. Tarkad cảm thấy thật xấu hổ.
Cháu nên nhớ kỹ lời ta nói, bởi vì nếu cháu bỏ qua chân lý ta sắp truyền dạy cho cháu, thì công sức suốt đêm cháu bỏ ra để hoàn thành công việc khắc chữ cũng chỉ là vô ích. Có thể nói, những thành quách hùng vĩ cùng những đền đài, cung điện nguy nga của Babylon đã trở thành cát bụi, nhưng những tri thức, những kinh nghiệm khôn ngoan, những thành tựu nổi bật của vương quốc cổ đại này vẫn còn lưu truyền cho đến tận bây giờ. Khi người con được hai mươi tuổi, người nông dân đến gặp người vay tiền để hỏi thăm số tiền của mình.
- Của Megiddo và của cậu nữa. Nếu ông ta không đánh giá đúng năng lực của nah, thì anh cũng đừng nên nản lòng. Anh ta nói xong và nhắm mắt ngủ.
- Thật tiếc! Tôi đã trải qua nhiều kinh nghiệm thất bại chua xót, nên tôi rất sợ bị vấp ngã lần nữa. Theo hai người thì so với ngựa của họ, con ngựa kia chỉ là một con lừa nặng nề chậm chạp. - Vậy ai trong chúng ta đã từng gặp may mắn và đã để vuột mất nó?
Mọi người lần lượt cám ơn Dabasir về câu chuyện thú vị, đồng thời cũng là một bài học sâu sắc trong cuộc sống, rồi trở về chỗ cũ tiếp tục bữa ăn dang dở của mình. Ngoài ra, ông còn thấy bọn quản nô chửi bới và dùng cây roi quất thẳng tay vào những tấm lưng trần giơ xương của đoàn người khổ sai, nếu họ bước đi chậm chạp hoặc không giữ được hàng. - Người chủ của chiếc xuyến này từng là người bạn của tôi.
Để có được một đồng bạc là cả một thời gian dài. - Ông của cháu là một người không làm ta thất vọng bao giờ. - Tôi rất vui lòng thuật lại một câu chuyện để quý vị thấy được một người có thể tiến đến rất gần sự may mắn, nhưng sau đó lại bị vuột mất khiến anh ta vô cùng hối tiếc.
Lúc bấy giờ, đây là một vương quốc đang phát triển và có nhiều cơ hội tốt cho những người trẻ tuổi đi theo một đoàn lữ hành và kết thân với nhiều người. Ông bàng hoàng nhận ra đó chính là Kẻ cướp biển ngày trước. - Mỗi năm anh làm việc rất cật lực mà chỉ để dành được một đồng tiền vàng thôi ư?
Sau mười năm kể từ hôm nay, con hãy trở về nhà thăm cha và thuật lại mọi việc cho cha nghe. - Chia chứ, chia chứ! – Ông Nana-naid nói ngay. Và vì vậy mà đã làm tiêu tán hết gia sản của ông nội cháu để lại.
- Chẳng lẽ mình đã sai khi chọn lối thoát này? Chẳng lẽ mình đúng là một kẻ hèn nhát, một con người có linh hồn của một kẻ nô lệ ư? – Nghĩ đến đây, bỗng nhiên đầu óc của tôi bỗng trở nên tỉnh táo hơn. Những người thợ kim hoàn đã chế tạo được những đồ trang sức rất đẹp và tinh xảo. Ông biết anh ta từ hồi còn ở Harroun.
- Còn để cho con cái của chúng ta sinh sống nữa chứ? – Bansir nói tiếp. Tôi sợ hãi đứng đó, trong khi bốn người đàn bà nhìn tôi từ đầu tới chân. Sau đó, trong những lần tiếp theo, tôi đều cho ông Aggar vay luôn số tiền gốc và lãi.