Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại. Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật. Hồn nhiên đến đáng sợ.
Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi. Em ngủ từ mười giờ nên không rõ. - Ông còn lo xa hơn tôi.
Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó. Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau. Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai.
Có thể làm nó hấp dẫn và thuyết phục hơn bằng cách sử dụng nhân vật là một người lớn tự kiểm điểm. Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ. Theo một cách của riêng em.
Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề. Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Dù như thế có nghĩa là lớn đầu rồi mà tôi vẫn chẳng tàn nhẫn được mấy.
Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi. Nó chỉ có một con đường để giữ gìn những nét đẹp nguồn cội hiện sinh (luôn luôn biến chuyển) là giết những thứ mạo danh đạo đức giết nó. Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được.
Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này. Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi. Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội.
Hôm qua tao nóng quá. Mẹ, tôi và một người quen. Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ.
Còn lười và nhát, thì chịu. Nhưng họ không cũ lắm. Và bản thân họ phải tự thoát ra.
Ánh xanh của tay hắt lên từng hạt gỗ. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ. Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình.