Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau. Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Con người luôn biết sáng tạo.
Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin. Tôi để mẹ dắt tôi đi. Ngồi rảnh mà giở cuốn từ điển ra bịa nghĩa từng từ cũng được ối.
Muốn được tin tưởng một lúc. Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra. Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó.
Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa. Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức.
Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi. Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta. Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết.
Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn. Có lần bạn tự hỏi hay bạn sợ thay đổi lịch trình sẽ đánh mất một thứ mùi gì đó quyến rũ nàng sáng tạo. Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra.
Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này. Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét. Đêm nay viết, ngại thay bút mới.
Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra. Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự. Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm.
Tôi vẫn không nói lời nào… Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ. Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào.
Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì. Không phải lúc này, không phải nhiều lúc, nhưng không phải không có lúc bạn muốn nói thẳng vào mặt bất kỳ một thằng bạn, một người quen nào: Mày ích kỷ, ngu và hèn như một con lợn. Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình.