“Việc cho đòi hỏi ta phải co tấm lòng thực sự vì tất cả những gì bạn có thể thấy trước tiên chính là mình đang hy sinh. Cũng như nhiều bác sĩ mới tốt nghiệp ở khoa ngoại lúc ấy, ông ước mơ được tiếp tục tho học khóa đào tạo y ở Mỹ. Một hôm con trai ông đem tuấn mã ra cưỡi.
Khi tôi lật đến những trang sử về cuộc chiến đâu của con người để làm cho thế giới chúng ta trở thành nơi tốt đẹp hơn, tôi thấy được “những thất bại” của quá khứ - những thất bại có ý nghĩa với nhân loại hơn những cái gọi là các thành công được ghi nhận trong lịch sử thế giới. Cuộc sống rất cơ cực. Khi thời gian làm việc của anh sắp kết thúc, nỗi lo lắng lớn nhất của anh là những dụng cụ của anh phải trao cho đúng người.
Nhiều người không chú ý được đến điều đó. Nhiều người không chú ý được đến điều đó. Hội thảo diễn ra trong 3 ngày, 2 dêm và phí tổn mỗi người phải trả là 60 RM (tương đương 15 USD).
Nếu ta không chuẩn bị trước khả năng gặp phải thất bại, thì đừng ghen tị với người có những cái hơn ta trong cuộc sống. Đó là những ngày u ám nhất trong cuộc đời anh vì ngay cả các em của anh cũng hắt hủi anh. Suốt thời gian này, bà biết được những người nổi tiếng và giàu có đã sống như thế nào.
ta phải bán “thời gian” của mình để đổi lấy “tiền bạc”. Ông lau dọn kho và các gạt tàn thuốc, xắp xếp mọi thứ ngăn nắp trước khi một ngày làm việc mới bắt đầu. Là con cả trong gia đình, ông quyết định đi làm thuê cho một người bạn của cha đang kinh doanh gạo ở Vientaine, Lào, để phụ giúp gia đình.
Bà không sống trong sự chăm sóc của cha mẹ mà lớn lên trong tình thương của ông bà. “… Lòng can đảm để tôn trọng sự thật mà ta đã biết , kế đến là lòng can đảm để đối mặt với chính mình , với sự thú nhận tất cả những sai lầm mà ta mắc phải –các sai lầm chỉ là tội lỗi khi không được thú nhận. “Người thắng cuộc có thể bị tuyên bố đo ván hàng chục lần nhưng anh ta không thèm nghe trọng tài”.
Đừng mong chờ ngân hàng cho bạn vay thêm bất cứ một khoản tiền nào nữa. Ông đã phải dùng đến đô la cuối cùng. Tối nay, trong giấc mơ, tôi sẽ giải quyết tất cả các vấn đề liên quan đến tiền bạc.
Ta cần đèn đỏ để dừng lại, quan sát và đi tiếp! Nhưng ông nói: “ Biết đâu nó là họa đấy”. Nếu không ai cho bạn việc làm, hãy tự tạo việc làm cho mình! Phải chăng chúng ta học đại học cho đến khi ra trường chỉ để tìm việc làm? Nếu đúng như thế thì ai sẽ là người tạo ra việc làm cho những người không tốt nghiệp đại học kém may mắn hơn ta?
Sau đó, vì không nhất trí với họ, ông đã thuê chỗ để mở cửa hiệu nhỏ trên Đại lộ Rizal và một cửa hiệu khác cũng được mở sau đó ở Carriedo, cửa hiệu này thuộc sở hữu của chính ông và vẫn kinh doanh giày. Nhưng đó chính là xã hội ta đang sống. Tòa án tối cao đã đi đến câu trả lời như thế nào.
Người ta quan sát họ, chọ điểm họ. Sau đó, tôi mượn văn tự đất của cha tôi để thế chấp số tiền đã rút quá mức cho phép trong tài khoản ở ngân hàng. Tôi được sinh ra để làm mọi việc tôi đang làm.