Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa. - Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ. Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do.
Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ. Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn. Nó cũng như tình yêu thương.
Cũng có thể gọi là sáng hôm sau. Chả phải thở than gì. Có người ngửa mặt trông trời.
Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác. Thật ra, trong nó luôn có một sự cạnh tranh ngầm với tôi. Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn.
Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa. Tôi không có nghị lực. Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương.
Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi. Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy. 000 dành dụm được từ đầu tuần.
Tớ không biết và tớ cũng biết. Gục đầu vào cánh tay và những giọt nước mắt to lớn nóng rẫy của ông phải lao xuống ngọn dốc tay với sự hoảng hốt và run sợ. Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực.
Cái chính là tự mình phải làm chủ mình. Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác. Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy.
(Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời). Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết. Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa.
Chưa đến tuổi để vô vi vô vị. Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh. Chắc hôm nay có việc gì.