Watson đã đọc bài báo đó và ngay lập tức nổi cơn thịnh nộ và điện thoại ngay đến tòa soạn. Cái đạo kinh doanh này đã được họ quán triệt ngay từ buổi đầu khởi nghiệp đầy gian khó cho tới lúc thành công. Và vòng tròn này được đặt tiếp giữa một cột chữ nhật màu đen.
Tất cả đều bình đẳng trong tầm nhìn xuyên thế kỷ của ông với chiến lược cụ thể: giáo dục và chính sách trả công. Patterson cướp lời và ca ngợi Grand. Và ông quyết định cho thế giới thấy điều đó bằng cách rút ngắn tên công ty International Business Machines thành ba ký tự mà thôi: IBM.
nhiên đến theo cách tương ứng mà thôi. Không nhà ra quyết định nào ngờ nghệch cả. Phương pháp quản trị, triết lý kinh doanh, tinh thần doanh nghiệp của Watson đã được thử thách qua thời gian.
Đó là niềm tin của các quyết định phải có cơ sở. Ông thấy rằng, công ty không tiến hành nghiên cứu thị trường, không tìm hiểu đối thủ cạnh tranh và, thật nguy hiểm, đó là tâm lý ám ảnh rằng thế giới bên ngoài phải nhất định trông cậy vào Big Blue nghĩa là công ty bán gì thì thiên hạ được nấy. Tom chinh phục ông già không chỉ bằng những cuộc cãi vã mà bằng khoa học.
Sau năm giờ hành trình, đoàn tàu IBM dừng lại tại một bãi đất trống của khu nhà máy IBM ở Endicott. đã tin và dùng kinh doanh để kiến tạo hòa bình xuyên biên giới. danh sách này, nhà bác học Abert Einstein được chọn là nhân vật của thế kỷ).
Mặc dù một ủy viên hội đồng quản trị đã đặt câu hỏi với Flint: Ai sẽ điều hành khi anh ta nằm chết trong tù? nhưng Flint vẫn ký hợp đồng với Watson. con trai của Watson Sr?. Thế kỷ XXI đã ở đỉnh điểm của toàn cầu hóa trong khi các xung đột có nguồn gốc kinh tế đang vẫn tiếp tục diễn ra và gây chia rẽ nhân loại, thì ước mơ hơn nửa thế kỷ trước của ông, giờ đây, lại có ý nghĩa tiên đoán như một tuyên ngôn về sứ mệnh của kinh doanh quốc tế và thương mại thời toàn cầu hóa.
Ông tung ra thông điệp cuối cùng, đẹp như là danh ngôn và là danh ngôn: Watson đặt Dick, em trai của Tom, vào vị trí phụ trách IBM quốc tế. Nhưng Watson nhận ra rằng trong quản lý, mọi chuyện đã không tuyệt vời như ông đã viết cho con vào cái ngày Tom gửi thư báo sẽ về với IBM.
Cuốn sách do đó sẽ được viết theo cách song hành. Sau lưng bàn chủ tọa của ông là một cái đồng hồ to tướng. Năm đó, nó có lãi ròng hai triệu đôla trong 12 triệu doanh thu.
Có nhiều điểm trùng hợp ở đây, nếu Watson tiếp nhận CTR được gọi là mớ hỗn độn thì Ollila cũng cầm trong tay một Nokia già nua, suy sụp nhưng đồ sộ. General Electric có một liên doanh tại Đức. Nó được truyền đi vừa như một giai thoại vừa như một khẳng định chắc chắn.
Thế nhưng giai thoại đó đã được truyền tụng từ lâu như là nghệ thuật đối nhân xử thế được trích dẫn nhiều nhất trong các sách dạy làm người. Cái tên đó (IBM) cho thấy rằng các máy móc của chúng tôi là những công cụ hỗ trợ cho việc kinh doanh ở cả quy mô lớn lẫn nhỏ, từ bộ phận kế toán của các hãng xe lửa đến những giao dịch thông thường của các cửa hàng bán lẻ. Nhưng rồi chính điều này đã đem đến cho Watson bài học cay đắng nhất trong đời và là bước đi đầu tiên của một đời vinh quang.