Carrier nói: "Khi tôi ngó thẳng vào sự chẳng may nhất, tức thì tôi tìm lại được sự bình tĩnh đã mất trong những ngày trước; từ đó tôi suy nghĩ được". Nếu không, sẽ hối hận suốt đời. Bạn thử xem được không nào? Tôi xin nhắc lại bốn câu hỏi ấy:
Tôi hăng hái rảo bước lại phòng một khách hàng. Tôi giúp những người đàn bà goá đó trong hai năm. Bạn đã biết rằng óc và gân cốt không nghỉ ngơi được khi bắp thịt ta căng thẳng.
"Nếu là tiền của thì tôi không cần, nhưng tai hoạ là tiền của các bạn, mặc dầu số tiền đó đối với họ không là bao. Lúc sinh thời ông có biệt tài phô diễn những ý cũ mèm và đập nó vào trí não người ta. Như vậy các anh được yên ổn - yên ổn trong ngày hôm nay!.
Bạn có thích sống không? Có muốn sống lâu và khoẻ mạnh để hưởng cái vui "ăn ngon ngủ kỹ làm tiên trên đời" không?. Lại còn mượn trước tiền của công ty bảo hiểm nữa. Tại sao bạn không tự hỏi những câu này và chép lại những lời bạn tự giải đáp?
Tôi tin thế nào cũng lăn xuống hố bên đường, nhưng nhà tôi không ngớt lời nhắc: "Tôi lái rất chậm. Các bà cảm thấy khoan khoái, nhẹ nhàng. Ông William Bolitho, tác giả cuốn Mười hai người thắng Thần tóm tắt nguyên tắc trên này như vầy: "Điều cần thiết ở đời là không phải biết lợi dụng những thắng lợi.
Ông Dale Carnegie đã mở đường trong công việc viết sách cho người lớn bằng lối văn ấy. Rồi lần lần tôi thất vọng đến nỗi khinh nghề và có ý giải nghệ. Nghĩ tới sự phải về giam mình trong một căn phòng lạnh lẽo và trống trải, tôi không chịu nổi.
Toa chật cứng khách và nóng như lò, mà người hầubàn lại chậm chạp. Có cái gì thì cầm cố cái đó, từ xe hơi tới đồ dùng. Tôi lo lắng mệt nhọc đến mức mất 17 ki lô.
Nếu muốn xin được gặp mặt thì nên viết như vầy: Họ biết soạn những điệu nhạc và lời ca vui vẻ mà họ không biết chút gì về cách gây hạnh phúc cho đời họ. Ông nói rằng thành công đó do sự tập luyện hai năng lực mà H.
Nhưng trái lại, ông thì bình tĩnh, lạ lùng. Rồi anh đi du lịch với tinh thần của ông già Omar trong bốn câu thơ này: Vận mạng của ta ở trong tay ta, chính ở trong tay ta.
Cuộc khủng hoảng ấy đã cho tôi một sức mạnh mà không bao giờ tôi ngờ có được. Tôi biết một ông, còn giỏi hơn ông Brush nữa: ông không cần phải dùng mũ ni để che tai. Việc xảy ra như vầy: