Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm. Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt. Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính.
Sáng nay 8 giờ bạn dậy. Hôm đó là còn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt và hầu như toàn bộ cổ động viên là người trong một nước. Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi.
Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục. Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn. Hay bạn đang tự đày ải mình bằng những thứ chưa bán được.
Mà sống khoa học một chút. Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác. Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt.
Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn. Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt. Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết.
Bạn không phải là một tên hèn nhát, một kẻ lười biếng. Rõ ràng phải đi trình báo. - Rất tiếc là không thể, thưa ông.
Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh. Những lúc nàng nhìn vào mắt ta, nàng nhìn mãi nhìn mãi mà không chịu quay đi. Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó.
Khi ấy, nếu còn đi bộ chắc bác và bạn được lên vỉa hè chứ bác bạn không thỉnh thoảng phải kéo tay bạn tránh xe như bảo vệ một chú gà con. Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung. Có điều, những cơn đau không tha cho ông cụ.
Điều đó, từ chính những người thân thiết nhất, tạo trong ta cảm giác hụt hẫng, đánh mất nhiều niềm tin vào trí tuệ cũng tấm lòng quan tâm thực sự đến nhau để đạt đến sự thấu hiểu của loài người. Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé. Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi.
Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống. Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục. Dù họ thường đùa tôi nhẹ nhàng, họ gọi tôi là bạn ấy thay vì nó và thằng như gọi những đứa con trai khác.