Cả khán phòng im thin thít, không một lời đáp lại sau câu nói của Shirley. Tôi còn nhớ khi lần đầu thực hiện một buổi trò chuyện trên truyền hình, tôi đã run và hồi hộp như thế nào… Bạn có hay sử dụng tranh ảnh minh họa cho bài nói của mình không? Nếu biết sử dụng đúng lúc thì chúng sẽ rất có ích.
Cách nói của Louis Nizer là cách xây dựng những sự kiện thành một chuỗi, và tạo những tình huống kịch tính có thể xảy ra. Một nhân vật nữa có phong cách hài rất khác thường. Hai là, trước khi bắt đầu phải nghĩ mình sẽ nói gì.
Bản năng sẽ mách bảo bạn nên nói cái gì và cái gì không nên nói. Năm 1984, tôi đến Hội nghị của đảng Dân chủ ở San Francisco sau khi Cuomo đã trình bày xong những quan điểm chính của ông. Hôm nay, trên đừng đến đây tôi đã gặp phải một chuyện rất buồn cười.
Nếu tôi có một hệ thống truyền thanh, hẳn tôi sẽ mời Nixon cộng tác. Tóm lại, ý của tôi là chúng ta chỉ nên châm ngòi cho một câu chuyện hấp dẫn chứ đừng dại dột châm ngòi cho một quả bom xung đột! Cách nói của Louis Nizer là cách xây dựng những sự kiện thành một chuỗi, và tạo những tình huống kịch tính có thể xảy ra.
Đang bồi hồi với những câu chuyện nhớ về quê hương không sao kể xiết, chợt nhìn thấy ánh đèn sáng rực rỡ từ tòa Nhà Trắng bên kia (bữa tiệc này chúng tôi đã tổ chức ở tòa nhà lịch sử Decatur), thì lúc đó đột nhiên câu chuyện lại hướng về… Nhà Trắng, rồi thì chuyện quốc gia, chuyện quốc tế… Và sau đó? Một cuộc bùng nổ đề tài. Bạn biết không, sáng nào tôi cũng đứng trước gương và cười tươi rói:Chào Larry, hôm nay cậu khỏe không? Có gì vui mà cười tươi thế?. Hãy thử đặt mình là thành viên trong gia quyến, lúc ấy bạn muốn nghe những gì? Những điều càng đơn giản, càng thành thật càng tốt.
Hãy quan tâm đến ứng viên đang đứng trước mặt. Nhưng cái vụ này thì… Anh có lời nào muốn nói không? Chẳng hạn trong chiến dịch tranh cử năm 1992, tôi đã hỏi tổng thống Bush: Ông có ghét Bill Clinton không? Nhiều nhà báo cho rằng câu hỏi này chẳng dính líu gì tới chiến dịch tranh cử tổng thống, và không nên hỏi những câu tế nhị như vậy.
Nó nói với thầy hiệu trưởng: Khoan đã thưa thầy. Tôi đã gần 100 tuổi và người ta hỏi tôi rằng bác sĩ của tôi nói gì về chuyện này? George ngừng nói, nhìn một lượt quanh bàn, rồi tỉnh bơ nói tiếp Ông bác sĩ của tôi đã mất cách đây mười năm! Chương trình hoành tráng với những ca khúc bất hủ và sau cùng sẽ là bài diễn văn của Nghị sĩ Claude Pepper.
Và tôi không biết nên chọn đề tài nào để nói… Nhiều lời đồn đại rằng Sinatra là một người hay cáu giận nhưng tôi lại thấy anh ta nói chuyện rất khôi hài. Tất cả những điều trên cho thấy rằng chúng ta đã đi qua một chặng đường dài đấu tranh tư tưởng.
Đó là tấm ảnh của anh. Những người mà tôi luôn thích được trò chuyện. Rồi những câu hỏi đại loại như là: Tại sao bạn lại chọn công ty này mà không phải là những công ty khác? Hay tại sao bạn lại thích làm nghề này?.
Đừng đánh mất vẻ đẹp của bạn bởi những sơ ý không đáng có này. Đến câu cuối cùng thì đám đông vỡ lẽ cười phá lên: Tôi đã bị rớt xuống dưới sàn sân khấu, quý vị đừng lo, không hề hấn chi cả. Tôi chưa bao giờ thấy ông giận dữ, hay tranh luận nảy lửa và mất bình tĩnh.