Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên. Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống. Bóng đèn thì bình thường, không cần kể.
Để sống cho xong đời. Nhưng cho bạn nghỉ tí đã. Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa.
Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi. Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều. Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng.
Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa. Chứ trước đây thì um nhà rồi. Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác.
Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã. Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng. Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả.
Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng. Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết. Thử làm nhân vật cậu em kể chuyện cho đỡ chán xem, có gì gì thì mong cậu em thứ lỗi:
Cho một quả bom, một vụ ám sát hay chơi những đòn tâm lí khiến hắn phát điên. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ. Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá.
Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình. Hắn phải lừa phỉnh mình. Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới.
Mà thản bởi vì lòng cần thản. Bố sẽ không phải chuẩn bị tinh thần đi uống rượu làm quen với mấy ông to to mà mai đây nếu bạn xong cái bằng, họ sẽ dễ làm sếp của bạn. Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt.
Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả. Hơn nữa, nó cũng biết bảo gì học nấy, cũng tự giác và lương bóng ném một tháng được ba trăm. Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức.