Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu. Phải có mối quan hệ. Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt.
Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau. Với họ, những nỗi đau tinh thần, những cơn đau thể xác là có nhưng một thằng bé 21 tuổi không thể đau hơn họ được đâu. Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra.
Mất thương hiệu hơi bị phiền. Cả nhà mong bác bỏ, cũng vì sức khoẻ của bác. Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện.
Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Cũng có lần vụt nhưng với da thịt nó thì chỉ như muỗi đốt gỗ. Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao.
Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn. Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn. Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba.
Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió. Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt.
Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại. Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa. Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy.
Vật chất? Bạn đâu có. Có điều, bạn chưa tìm được một thị trường hoặc chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt cho việc kinh doanh chúng. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu?
Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ. Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng. Ngả đầu cạnh nàng, áp tay nàng vào má.
Ngả đầu vào cái ngực vốn lép xẹp. Hy vọng có thể hâm nóng lại. Khi người đàn bà nói với người đàn ông câu đó, quan hệ giữa họ đã có quá nhiều thất bại.