Lúc đó, tôi đã có cảm giác như mình là người giàu có nhất thế giới! Thêm vào việc nên tránh những từ ngữ thời thượng, bạn cũng nên đừng ham dùng lối nói trên trời dưới đất nghe có vẻ hấp dẫn nhưng kỳ thực lại chẳng giúp người khác thích thú gì. Nếu không bạn sẽ bị lạc lõng đấy.
Không, anh ấy đã đúng dậy được… Chúng tôi không biết anh ấy là ai… Thế nhưng thích hay không thích thì chúng ta cũng thử nghiên cứu và đánh giá nó xem sao. Dẫu ông vẫn luôn cố gắng pha trò khi nói chuyện nhưng không thành công như người khác.
Cuối cùng thì có một người gọi Jack lại, ông Pickering, chủ một cửa hàng tạp hóa. Thầy hiệu trưởng Irvin Cohen giận đến mức mặt mày đỏ tía cả lên: Tôi chính thức tuyên bố: cả ba cậu đều bị đuổi học. Nhờ vậy mà phong cách hài hước của Bob rất đa dạng và phong phú.
Thậm chí trong những vấn đề thuộc lĩnh vực tinh thông của mình, Kissinger vẫn hỏi người đối diện: Bạn nghĩ gì về vấn đề này? Anh luôn quan tâm đến thời sự, luôn đi đầu trong những phong trào từ thiện. Đầu tiên là nó phải vừa tầm cao với bạn ( nếu có giá đỡ).
Khổ nỗi, người ta dường như không mặn mà gì với việc chú ý lắng nghe cho lắm! Ví dụ như khi bạn nói với gia đình hay bạn bè rằng máy bay của bạn sẽ cất cánh lúc tám giờ, thì cứ y như rằng, trước khi chia tay họ lại ngơ ngác: Máy bay cất cánh lúc mấy giờ thế nhỉ?. Ba đứa chúng tôi được mời lên văn phòng ngay sau đó. Ngôn ngữ điệu bộ là như thế.
Năm kế nữa cũng không nốt… Rõ chưa? Các cậu đã làm một chuyện tồi tệ nhất mà tôi từng thấy ở cái trường này. Khi quá khắc sâu, lo lắng về một điều gì đó nghĩa là ta đang mang một nỗi ám ảnh. Thứ lỗi cho mình nhé, mình đến đằng kia chào ông sếp một tiếng.
Bob có hai người bạn thân trùng tên Larry, và tôi là người bạn Larry thứ hai của anh ấy. Cũng cần nhớ rằng mặc dù việc nhìn người khác rất quan trọng, nhưng đừng vì thế mà nhìn họ trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta nhé! Điều này rất khiếm nhã. Trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ sáu mươi của tôi (bữa tiệc mà mấy người bạn tôi đã gọi là Kỷ niệm lần thứ năm mươi cái ngày Larry King tròn mười tuổi!), chúng tôi đã cùng nhau ôn lại những tháng ngày thơ ấu dấu yêu ở Brooklyn.
Stengel có thể nhấn chìm mọi câu hỏi, thậm chí còn làm người đặt câu hỏi trở nên hoang mang và bối rối. Jackie Gleason từng nói thế này: Tôi muốn thấy vui thích và thoải mái trong những việc tôi làm. Bên cạnh việc tích cực và hăng say luyện nói, ta cần xem trọng hai yếu tố sau: Quan tâm chân thành đến người đối diện và sự cởi mở về bản thân.
Họ hiểu được cảm xúc của ta như thế nào, quan tâm đến suy nghĩ của ta. Họ biết bù lấp nhược điểm này bằng cách nói chuyện có duyên, bằng vốn kiến thức phong phú và kỹ năng chuyên môn hoàn hảo. Benny không hiểu gì cả: Cười cái gì chứ? Tại sao tớ phải cười?
Chẳng phải đã có câu châm ngôn: Run như nói chuyện với người lạ đó sao? Chúng ta đều là người trần mắt thịt cả. Chỉ cần một cái micro nhỏ bé, ông có thể khuấy động cả một hội trường. Thứ hai là tầm quan trọng của sự mạnh mẽ, quyết đoán.