Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh. Cái ghế đá này cũng buồn lây. Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế.
Nhưng nước mắt không nghe tôi. Thì anh sẽ chìa hẳn tờ giấy ghi sẵn mẩu đối thoại ấy cho em xem. Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính.
Hãy bắt tôi, nếu có thể. Em bảo thế thì con phải gọi điện về. Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái.
Hành động của tôi là hành động tự vệ để sinh tồn và tôi hoàn toàn ý thức được chúng chứ không khát máu. Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra. Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu.
Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải. Tôi muốn gặp ông cụ. Phim chưa hết thì vợ gã đón con về.
Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá. Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn. Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường.
Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn. Là dông dài, là ngắn ngủi. Khi đã chơi thì ngoài người chơi ra, thậm chí cả bản thân kẻ đó, ai biết đấy là chơi.
Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi. Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai. Tôi thì cất lại trong đầu.
Nhưng họ không cũ lắm. Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Hay pha một ly sữa cho anh những đêm anh thao thức bên ngòi bút.
Nhưng mà còn như thế, ngoài bóng đá. Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống. Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người.