Ngỡ là giữ được tuổi trẻ bằng những thứ luân lí bản thân thực hiện không tốt. Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì.
Bác thích gánh nặng của sự hy sinh này chứ? Không, tất nhiên là không rồi, có ai thích mệt đâu. Tôi biết, chỉ vì tôi trông ngứa mắt. Để chờ một sự thật tươi đẹp.
Xin lỗi nhé, buồn ơi. Phải hết sức giữ gìn. Chỉ là chuyện phiếm thôi.
Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn. Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em.
Chuông điện thoại reo. Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu. Không, cháu không phản đối, con không phản đối.
Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên. Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá. Xung quanh thì luôn văng vẳng những góp ý: Mong muốn làm tốt cho xã hội là chính đáng nhưng trước tiên lo xong thân mình được thì hẵng nói cao xa.
Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất. Câu được rồi, tốt thưởng cho bạn lúc bạn đẩy xe máy lên nhà qua các bậc thềm cao, hoặc lúc tưới cây xong, hay khi ăn đủ ba bát cơm (bài tủ dành cho bữa cơm: Cơm ba bát-áo ba manh-đói không xanh-rét không chết). Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung.
Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới. Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có. Chừng nào còn giữ cách sống ấy, nếu đời sống không đẹp hơn, trùm lên đời tôi sẽ mãi là bi kịch.
Tôi dẫn ông anh vào chỗ xông hơi. Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người. Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ.
Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối. Bác tôi bảo: Chào chú đi con. Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn.