Thành thử một cây cổ thụ khổng lồ chống nổi với thời gian, với sấm sét, với dông tố, mà rút cục bị hạ, vì những con sâu tí hon, nhỏ xíu tới nỗi có thể bẹp nát giữa hai đầu ngón tay người! Ai đáng trách trong đó? Mấy đứa con ư? Đã đành; nhưng người mẹ chúng còn đáng trách hơn. Lụt, nợ, tai nạn không thể làm tiêu tan tinh thần vui vẻ, chói lọi, quyết thắng của người.
Trong khi nghiên cứu sử, tiểu sử và đời sống những anh hùng vãng và hiện tại, đã từng chịu những thử thách chua cay, tôi thường kinh ngạc và cảm phục tài phi thường của họ để diệt ưu tư và làm lại một cuộc đời xán lạn. Elbert Hubbard nói: "Trong mỗi ngày, mỗi người ít nhất cũng điên năm phút. Mười một giờ sáng, khi phi cơ oanh tạc của Đức bay lượn trên đầu và bom bắt đầu dội xuống, tôi sợ tới nỗi chết cứng.
Ấy vậy mà một danh nhân như Rudyard Kipling cũng đã có lần quên rằng "Đời người tựa bóng câu, hơi đâu mà nghĩ tới những chuyện lặt vặt". Steel, những cuộc hội nghị của ông và các bạn đồng nghiệp thường kéo dài quá. Ba tôi đã có lý khi người bảo tôi đau ốm không phải vì những hoàn cảnh ấy.
Làm như vậy hai lần mỗi ngày. Evans lại lên như diều. Carrier lại quý báu và có kết quả thần hiệu như vậy?
Tôi không bao giờ quên đêm đó, cách đây ít năm, khi ông Marcon J. Thử đoán coi hai mươi lăm năm nữa, anh Howard sẽ ra sao? Lúc đó, những người hiện nay chế tạo thực phẩm sẽ về hưu hoặc chết, nhường chỗ cho những thanh niên đầy nhiệt thuyết và sáng kiến. Lúc ấy ta phải quyết định, hành động và đừng bao giờ ngó về phía sau mà cứ một mực tiến tới".
Lần tới thăm ông, tôi nhận thấy mỗi năm có đến hai vạn du khách đến xem sở nuôi rắn của ông. Chúng tôi được lệnh phải nằm yên trên giường không nhúch nhích. Về sau bánh đặt làm nhiều quá, bà phải mở tiệm, vì bếp nhà không đủ chỗ; lại mướn hai người nướng đủ thứ bánh.
Ông chủ của bạn muốn bạn yêu nghề, để ông thâu được nhiều tiền hơn. Hiềm thù rất tai hại và bắt ta trả một giá rất đắt Đừng do dự, lo lắng hoặc đi ngược trở lại.
Việc đó không phải dễ, vì trong khi chúng ta lo lắng, cảm xúc thường lên tới cao độ. Tôi hiểu thế và tôi khốn khổ lắm. Nhờ đó ông luyện được lối văn tự nhiên rõ ràng, có duyên, hấp dẫn một cách lạ lùng.
Ông Hoàng xứ Galles, bây giờ là công tước Windsor đã nếm cái nùi ấy. Suốt đời ông ta không bao giờ được ngủ trọn đêm! Tôi không được sang trọng như chị em cùng dòng thế phiệt như tôi.
Bây giờ tôi đã hết nợ, gia đình vui vẻ, ba đứa con điều ngoan ngoãn, tạo được căn nhà, sắm được chiếc xe mới và có một số tiền bảo hiểm nhân mạng là 25. Đời sống là một cuộc biến đổi không ngừng. Hồi xưa, tôi đã bán sách cho các trường tỉnh và trường làng để kiếm ăn.