Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành. Trong công viên thì toàn ma cô. Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do.
Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ. Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được. Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc.
Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới. Cái bút này vỏ kín như bưng. Sách phôtô, giấy rất dễ cháy.
Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia. Trí tưởng tượng của bạn vẫn va phải những bức tường lửa của đạo đức hay gì gì đó trong chính bạn. Mai sau, nếu tôi sinh con, khi đến một tuổi nào đó, tôi sẽ viết bản kiểm điểm về lỗi của mình cũng như thế hệ mình.
Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy. Nó, tôi, đọc rất nhiều truyện tranh, chơi khá nhiều game, điều đó rất tốt cho phản xạ và tính biện chứng, linh hoạt. Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã.
Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan.
Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất. Mẹ thì độ này da sạm đi. Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ.
Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Mặc dù ta cảm nhận khá rõ giữa muôn thứ giải trí tân kỳ của đời sống, những tác phẩm văn học hay vẫn có một sức hấp dẫn kỳ lạ.
Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát. Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật. Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim.
Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này. Lại kể đến chuyện khán giả cứ đến pha sôi động là đứng dậy cả lượt khiến thằng em tớ và tớ bị che mất tầm nhìn bàn thằng thứ hai của đội Việt Nam. Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé.