Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?. Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế. Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu.
Tất nhiên là bạn ác theo cách mà pháp luật không sờ gáy hoặc đủ tài để khi pháp luật sờ gáy, ông chủ chó nào đó đến hót bạn ra. Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng. Ban đầu, sức mạnh, khao khát tuổi trẻ khiến bạn không dung hòa được.
Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày. Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường. Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ.
Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai. Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác. Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình.
Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng. Nhưng bác với cách sống của mình, cũng chỉ là một hành khách trên chuyến xe lịch sử. Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác.
Chính vì tôi chưa có kinh nghiệm về phản ứng của người Việt trước đùa và thật nên gặp phải những điều không theo dự kiến khi đưa cuốn sách của mình cho những người thân đọc. Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn. Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi.
- Có gì mạo phạm xin ngài tha lỗi. Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên). Bác nói thế thôi nhưng bác hạnh phúc vì bán được hàng.
Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức. Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước. Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp.
Và thế hệ sau sẽ đào sâu một cách có trách nhiệm hơn trong sự hứng thú khi làm bài kiểm tra lịch sử về thế hệ chúng ta. Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện. Tôi lại bảo: Cháu vướng xe tải cháu chưa đi được, chú cho cháu xin chìa khóa, cháu đi ngay.
Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít. Không phải tôi tị ghen đâu các chú ơi. Bởi vì bạn đã từng làm thế, đã từng lết đi trong vài năm.