Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề. Chắc mẹ không đi được một mình. Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn.
Chỉ là ta đang viết. Bác bắn đại bác từ thành trì của bác tới chỉ nghe tiếng nổ chứ không tới. Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực.
Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo. Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân.
Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị. Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang. Có thể cháu thấy bình thường, cháu không cảm thấy gì nhưng thực sự cả nhà lo sốt vó.
Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy. Cậu em kia, là một người tốt. Một cái sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến nền hòa bình thế giới.
Khi vội vã rút chân ra khỏi nỗi cô đơn bằng sự vùng vẫy bản năng, người ta càng dễ lún sâu vào nó. Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác. Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách.
Hiện sinh hết thì còn gì là người. Đó là hạn chế của bạn. Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường.
Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó? Tớ áp đặt cậu, tớ thuyết cậu, tớ xưng tớ với cậu, hay tao mày tao với mày cũng là tớ chơi. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ.
Nghĩa là không đứng trên người khác. Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh. Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc.
Em không viết cũng vì em muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn. Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy. Chuyển sang máy mát xa.