Ông chạy ngay lại khách sạn của Chaliapine và gặp mặt, ông than thở, giọng thành thật, não nùng: "Đáng tiếc cho em quá! Thiệt đáng tiếc! Tất nhiên là em ca không được rồi. Các cô bán hàng còn mải cười giỡn, chuyện trò trong một xó. - Thưa ông, nếu tôi mua được giá đó rồi để lại hầu ông, ông chịu không?
Thiệt vậy, chắc có nhiều bạn thân của ta thấy chúng ta lỡ làng lại vui hơn là thấy chúng ta sung sướng. (Tôi không cần biết điều ông muốn. , bán được máy cho một trong những nhà thương lớn nhất ở Brooklyn.
Tôi hỏi thí nghiệm như vậy để chứng minh điều chi. Nhưng tôi chưa thấy phòng làm việc nào lót ván đẹp bằng phòng này. 4- Biết nghe người khác nói chuyện.
Tất cả chúng ta đều muốn diễn thuyết khi có người chăm chú nghe ta. Trong khi những đội quân của Pickett bại trận, và bị thương nặng trở về, ông phi ngựa đi đón và thú: "Mọi sự đều do lỗi của tôi cả. Chiếu bóng có mục đích đó, truyền thanh cũng có mục đích đó.
Parsons, một nhà buôn, tới phòng giấy một viên chức thu thuế để kêu nài về một sự tính lộn trong số thuế của ông. Đừng giễu sự lầm lẫn, sự ngu muội, sự giận dữ của họ. Một vài nhà xuất bản muốn rằng những bức quảng cáo họ đặt phải làm liền.
Người ta nhắc cho nó rằng: "Má không muốn cho con như vậy nữa". Ông nói: "Mình, anh cưới mình chỉ vì của cải mình thôi. Nhưng nếu bạn nói: "Chúng ta hãy ngồi xuống đây và ôn tồn nói chuyện với nhau.
Nhưng vì mới vài ngày nay, tôi đã đi thăm hết các mỏ ở phương Nam, trò chuyện với các người thay mặt anh em, thăm viếng gia đình anh em, hỏi han vợ con của anh em. Rồi sáng hôm sau, tôi nhận được của ông một bức thư. Vả lại không phải chỉ một bức thư đó được cái may mắn bất ngờ đó đâu; cả chục bức thư khác cũng thành công vậy.
Tôi đáp: "Nói thiệt ra tôi cũng vậy, không đủ tiên dùng thứ xa xí phẩm đó. Cô nhận thấy ông phân tích giá trị từng quân bài kỹ lắm, và biểu ông rằng ông có thiên tư kỳ dị và bất ngờ về lối chơi đó. "A! Tụi làm đêm tự cho giỏi hơn tụi mình sao! Rồi coi!".
Bạn hoài nghi ư? Càng tốt! Tôi yêu những người hoài nghi. Ông nói: "Mình, anh cưới mình chỉ vì của cải mình thôi. Tôi hay rằng - lời ông Duvernoy nói - ông ấy nhờ hăng hái hoạt động cho một liên đoàn các chủ nhân khách sạn mà mục đích là phô trương "sự tiếp đãi niềm nở của châu Mỹ", nên được làm hội trưởng hội đó.
Thất vọng, người bán xe lại hỏi ý những bạn theo học lớp giảng của tôi. Dù sao đi nữa, tôi tin rằng đọc câu chuyện sau này do James L. Vô hy vọng! Ông Webb nói: - Mặc dầu vậy, ta cứ thử xem.